Từ Paris đến Belgrade, Manchester United đã đi một hành trình rất dài, rất xa. Chỉ tiếc là đi lùi.
Từ Paris đến Belgrade, rốt cuộc sau 12 chuyến hành quân, M.U cũng đã tìm lại nụ cười chiến thắng. Chỉ tiếc là nụ cười tại Paris ngạo nghễ và hạnh phúc bao nhiêu thì nụ cười tại Belgrade gượng gạo và vô cảm bấy nhiêu.
Tại Paris, M.U của Solskjaer non nớt nhưng đầy hứng khởi đương đầu với địch thủ hùng cường PSG, sau khi đã để thua 0-2 ở trận lượt đi vòng 1/8 Champions League trên sân nhà Old Trafford. Một nhiệm vụ thuộc dạng bất khả thi nhưng Quỷ đỏ đã kiêu hãnh vượt qua.
Tại Belgrade, M.U của Solskjaer thất thểu chỉ phải chạm trán với Partizan, một đội bóng nếu so về danh tiếng, đẳng cấp hay bất kỳ thứ gì tương tự đều như ánh đèn đom đóm đặt dưới ánh trăng vằng vặc đêm rằm.
Và M.U đã thắng theo một kịch bản nhạt nhòa nhất. 5 pha dứt điểm, 1 bàn thắng trên chấm 11m, từ phút 54 trở đi không tung ra nổi thêm cú sút nào và hứng chịu 15 pha dứt điểm. Đó là chưa kể tời 2 tình huống McTominay và Williams để bóng chạm tay trong vòng cầm.
Đáng nói, ở những tình huống này trọng tài đã rút thẻ vàng với cầu thủ đội chủ nhà vì lỗi hành vi, hoặc tả chân là phản ứng gay gắt với trọng tài vì không thổi phạt đền. Nếu không có sự thiên vị thì rõ ràng M.U đã gặp may để không bị lọt lưới.
Từ Paris đến Belgrade, M.U không tiến thêm được bước nào về trình độ trong khi sự phấn khích và huyền bí đã xói mòn. Tại Belgrade, tiếp nối "thành công" từ trận gặp Liverpool, Solskjaer tiếp tục sử dụng sơ đồ 3 trung vệ, cụ thể là 3-5-2 để làm khách của Partizan.
Đội hình này đã thành công trước M.U vì tính chất của trận đấu này đối với Solskjaer là tử thủ. Tuy nhiên, Partizan là dạng đối thủ khác và 3-5-2 nảy sinh vấn đề ngay từ khâu nhân sự. Đầu tiên là ở hai cánh, M.U thiếu những hậu vệ leo biên xuất sắc.
Cánh phải, Wan-Bissaka rất giỏi phòng ngự nhưng không mạnh về leo biên. Cánh trái, Solskjaer thậm chí chưa có phương án gọi là khả thi. Tiếp đến là trung tuyến, M.U thiếu mẫu cầu thủ tổ chức như Pogba, dĩ nhiên là lúc thăng hoa nhất vì đa phần tiền vệ này ẩm ương.
Cuối cùng là trên hàng công, M.U cũng chỉ có những cầu thủ bản chất giữ vài trò tiền đạo lùi, tiền đạo biên chứ không có mẫu trung phong. Rốt cuộc, các cơ hội M.U tạo ra hầu hết đến từ những tình huống cố định hoặc sút xa trong khi các pha phối hợp triển khai tấn công bài bản gần như không có.
Vì vậy, từ Paris đến Belgrade, Solskjaer hiện nguyên hình một kẻ vô năng. 7 tháng dẫn dắt một đội bóng lớn cùng số tiền đầu tư không nhỏ, Solskjaer chẳng thể vung được nét cọ nào rõ ràng để định hình về lối chơi của Quỷ đỏ. Cự ly đội hình, pressing, thoát pressing, tổ chức kiểm soát bóng hay định hướng vị trí, tất cả đều xa xỉ với M.U.
Điều duy nhất Solskjaer tổ chức được là phòng ngự, thứ Mourinho hẳn nhiên giỏi hơn. Còn điều duy nhất Solskjaer giỏi là hứa. "M.U đang đi đúng hướng", "Chúng tôi có một kế hoạch", không ít lần nhà cầm quân này nói.
Thật bi thảm cho M.U khi người giữ trọng trách chiến lược ngắn và trung hạn như Solskjaer lại chỉ nói về kế hoạch dài hạn. Ngược lại, người phải vạch ra chiến lược dài hơi là Ed Woodward lại chỉ thích nói về hiện tại, về doanh thu kỷ lục.
Thế nên, nếu ai con nhớ buổi tối tháng 3 hào hùng tại Paris hoa lệ thì hãy quên nó đi. Đó chỉ là hiện tượng nhất thời hay phút thăng hoa bất chợt. Từ Paris đến Belgrade, M.U đã đi trọn hành trình, từ hy vọng đến thất vọng.